Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

Chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh mới rèn luyện dân ta

     Mặc dù thế, tôi vẫn xin phép được nghĩ rằng: kình ngạc và chim muông ngày nay không phải dễ quét nó, như ở thời Nguyễn Trãi. Đấy là kình ngạc và chim muông của một đế quốc siêu cường. Riêng kình ngạc và chim muông của bọn tay sai của chúng cũng không phải là cá đất và chim giấy. Đấy là một không lực đứng vào hàng thứ ba, một hạm đội đứng vào hàng thứ sáu, thứ bảy trên thế giới, và với một triệu rưởi tay súng thiện chiến, chúng có cả một lục quân đông vào cỡ nhất, nhì cõi Á Đông này.

     Tất cả bộ máy chiến tranh khổng lồ, khổng lồ và dày công xây dựng ấy, đã tan vềo, đã tan tác, đã sạch như không trong có 50 ngày. Mỹ phải cút mà ngụy đã nhào. Cút và nhào thảm hại.

     Và phải nói rằng, chỉ có ở thời đại Hồ Chí Minh, Tổ quốc mới đủ sức đánh bẹp một quân thù khổng lồ như kia bằng một cách ngoạn mục như thế. Từ nghìn xưa dân ta vốn đã anh hùng, nhưng chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh mới rèn luyện dân ta, đưa dân ta lên đến đỉnh cao của chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Từ trăm năm, thậm chí từ hàng nghìn năm trước, bao lần dân ta đã đứng lên, nổi dậy. Nhưng chỉ với tư tưởng Hồ Chí Minh thì người dân mói được vùng dậy, đứng lên như người chủ, đứng lên làm chủ cuộc đời mình. Tiến công và nổi dậy… Và giành lấy chính quyền. Đây là kháng chiến. Mà đây là cách mạng. Đây là tổng khởi nghĩa của nhân dân. Không phải ở thời đại Hồ Chí Minh, làm sao ta có thể làm nên điều ấy.

Chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh mới rèn luyện dân ta

     “Chống gậy lên non xem trận địa”. Ngỡ như trên non cao của Tổ quốc, Bác đang ngắm trận thắng này. “Quân ta chí lớn nuốt Ngân, Đẩu”. Ngỡ như Bác đang tự hào, mừng vui vì con cháu của Người.

     “Tiến lên toàn thắng ắt về ta”. Thưa Bác, dân tộc đã nghe lời Bác dạy, đã tiến lên trong bão lửa và đã giành về toàn thắng. Hay nói như Thủ tướng Phạm Văn Đồng: “Chúng ta đa thực hiện một cách tốt đẹp nhất lời căn dặn cuối cùng của Bác Hồ”. Lời căn dặn cuối cùng và đầu tiên: “Dù có phải chiến đẩu đốt cháy cả day Trường Sơn, cũng kiên quyết giành cho được độc lập”.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ kháng chiến

Thành phố Hồ Chí Minh là đích phía chân trời

      Toàn dân tộc xúc động vui mừng khi biết rằng chiến dịch giải phóng Sài Gòn và các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long được mang tên Bác: Chiến dịch Hồ Chí Minh. Và thành phố Hồ Chí Minh là tên của thành phố Sài Gòn.

        Hàng triệu chiến sĩ miền Nam, hàng vạn bà má khăn rằn năm nào đã khóc vĩnh biệt Người, hôm nay hẳn sẽ thỏa lòng thấy tên Người về với miền Nam. Và quả là Sài Gòn xứng đáng được mang tên Người, Sài Gòn 64 năm trước đây đã từng thay mặt Tổ quốc, tiễn Bác ra đi tìm đường cho cách mạng.

       Ở thủ đô Hà nội mấy ngày này đã có hàng vạn người cầm cờ, cầm hoa đi về phía Ba Đình, phía ngôi nhà Bác ở. Trong ngày vui, ta càng thấm thía ơn Người.

        Chúng ta đã cười và đã khóc, đã khóc và đã cười trong ngày vui lớn. Đây là sự thực, đây là cơn mơ. Bâng khuâng chúng ta nhớ lại ba mươi năm, nhớ cả một đời, đòi đất nước, lẫn đời mình. Và ở chỗ nào, Bác lại không có mặt cùng ta, Bác và tình thương vô hạn mênh mông của Bác.

Thành phố Hồ Chí Minh là đích phía chân trời

       Qua bốn nghìn năm lịch sử, dân tộc ta đã bao lần giành những chiến công hiển hách, khi thì dựng nước, khi thì giữ nước. Có những chiến công chấn động non sông minh. Có những chiến công uy danh, hiệu lực vượt ra khỏi bờ cõi Tổ quốc. Chúng ta có Hàm Tử, Chương Dương, Chi Lăng, Rạch Gầm, Đống Đa… Chúng ta lại có Bạch Đằng, Cách mạng tháng Tám, Điện Biên, Điện Biên Phủ trên không hạ B.52 trên trời Hà Nội. Nhưng tôi nghĩ chưa chiến công nào đọ nổi chiến công ngày nay. Đây là chiến công vĩ đại nhất trong các chiến công vĩ đại, hào quang chói lọi nhất trong các hào quang của những trang sử Việt Nam. Có hiện tại của chúng ta, và truyền thống của cha ông cùng góp làm nên vinh quang đó.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: bài thơ bốn câu

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Mùa xuân thống nhất

         Sau chiến tranh, hay trước cái gì đây? Theo mùa Xuân ta lên cao, và từ chỗ đứng mùa Xuân ấy, ta thấy trước cái vùng trải ra trước mặt. Nơi cùng mùa Xuân ta sắp tiến quân vào! Những nhà thơ gọi đấy là thơ, là tương lai, là viễn cảnh. Những nhà kinh tế gọi là chương trình, kế hoạch, ngắn hay dài. Người làm nông nghiệp gọi là sản xuất lớn, người làm công nghiệp gọi là khoa học, hiện đại. Người làm sử gọi đấy là tiền đồ, là sứ mệnh của dân ta. Tùy theo tiếng gọi từng người, nhưng cái chưng bầy ra trước mắt ta kia là vô cùng to lớn. Đấy là nước Việt Nam độc lập và phú cường, hòa bình và thống nhất, nước Việt Nam đi vào cái mới, đi lên cái lớn, không phải chỉ cho bây giờ mà cho mai hậu, không phải chỉ vì mình mà vì cả bè bạn anh em.

Mùa xuân thống nhất

        Chào sự sinh hạ của ngày mai ấy, chào mùa Xuân, chào Tổ quốc, ta lại cầm lấy cành đào muôn thuở, cành đào đầy hoa và đầy tiềm lực, cành đào mà tôi nghĩ người cầm gươm xưa đã giương lên giữa ngày vui thắng trận của mình.

           Cầm cành hoa Việt Nam            

Chói ngời muôn thế ký

Cầm cành đào chân lý

 Ta đi qua thời gian.

Báo Thống Nhất – 1975

        Hiện nay đế quốc Mỹ đang quay sang âm mưu di tản những người lớn. Chúng bịp bợm rằng đấy là những người đã từng hai mươi năm cộng tác với chúng. Và bịp bợm hơn nữa, chúng đưa ra một con số là từ 20 vạn đến 1 triệu người. Đế quốc Mỹ mong làm sỉ nhục danh dự của Tổ quốc ta, một Tổ quốc anh hùng đã đánh bại chúng. Và nó đã hai lần phạm tội ác khi vừa lưu đày, di tản hàng vạn người để phục vụ cho âm mưu chúng, lại vừa vu cáo là những người cho đến phút cuối vẫn không yêu Tổ quốc của mình.

       Thực ra trong dân tộc này, cái số người thực sự phục vụ cho đế quốc Mỹ, chỉ có một rúm thôi. Nhưng người ta vì kế sinh nhai phải bán sức lực mình, chứ ai đã bán linh hồn? Người ta vì bị lừa bịp đe dọa, đã theo chúng một đoạn đường, chứ ai lại quyết cột cả đời mình vào đuôi ngựa Mỹ?



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: nhung bai tho cua ho chi minh

Trước sau đế quốc Mỹ vẫn là tên lái buôn

     Dù đã quen hàng chục năm nay với các tội ác của đế quốc Mỹ, chúng ta vẫn sửng sốt trước các tội ác hiện nay của chúng. Và cứ nghe thêm từng chi tiết mỗi ngày, thì ta chỉ càng thêm sửng sốt mà thôi. Mặc dù cũ, đó là một tội ác rất mới, vô cùng mới, của tên đế quốc đầu sỏ. Tội ác cũ, cũ như cái truyền thống buôn người và di cư người của đế quốc Mỹ. Di cư người da đen, người nô lệ xưa kia, lại di cư như nó đã tiến hành ở Nam Tư, ở Hung-ga-ri, ở Cuba, rồi ở miền Bắc vào Nam nước ta sau khi hòa bình lập lại.

      Ngay nước Mỹ cũng thoát thai ra từ một cuộc di cư. Đáng tiếc là vào năm bắt đầu kỷ niệm 200 năm lập quốc rồi, con cháu của những người buôn nô lệ xưa vẫn chưa vượt ra khỏi tội ác truyền đòi ấy của tông tổ. Chungquy trước sau đế quốc Mỹ vẫn là tên lái buôn. Chỉ có điều nguyên liệu, vật phẩm chính, nguồn hàng chính của nó không phải là súng, không phải là máy móc mà là người, sinh mệnh thịt xương trí tuệ của con người. Tội ác “cũ” là thế. Nhưng đây cũng là tội ác “mới”. Cái mới là quan niệm về nguồn hàng, về nguyên liệu ngày nay đối với dế quốc Mỹ không còn đơn giản, thô sơ như 200 năm trước nữa.

Trước sau đế quốc Mỹ vẫn là tên lái buôn

       Xưa kia ở thời buôn nô lệ, người đối với chúng dù là sức lao động chỉ là bắp thịt. Ngày nay đế quốc Mỹ cần khai thác nhiều hơnởsản vật người. Người trước hết vẫn là bắp thịt như thườngngười da đen là món hàng buôn. Vì thế, một số người di cư ngày nay sê được chế tạo thành lính chiến – thành nhân công cái nhân công Châu Á rẻ mạt, có thể giúp tích lũy tối đa lợi nhuận. Nhưng người, ngày nay cũng là chất xám, chất óc, các tế bào của não. Cái này còn quý và đắt hơn các bắp thịt nữa kia. Trong một xã hội của khoa học, kỹ thuật hiện đại, dế quốc không chi cần bắp thịt làm nô lệ, mà muốn có những bộ óc làm nô lệ.

      Đế quốc đã từng buôn và buôn hòi, thứ hàng này trên các thị trường châu Âu. ở đây Ford đà liệt kê trong danh sách những người sẽ di tản ấy, nào là kỹ su, nào là bác sĩ, nào là giáo viên, nào là nhà văn, nào là kỹ giả. Tội ào những nhà văn và kỹ giả này. Mới hôm nào dây báo chí của họ bị Thiệu tịch thu, thân thể họ bị lao tù, nhung bây giờ thì Ford đã hiển thánh họ lên thành những người cần bào vệ, không bảo vệ thì hóa ra bể máu.

      Sự có mặt của nhiều nhà văn và ký già ở Huế, Đà Nắng, Quy Nhơn, Nha Trang để đón chào Cách mạng chúng tỏ rằng chẳng ai bị lùa vì cái trò bịp rè tiền của tổng thốngFord. Người, với cái tên lái ấy, là bắp thịt và chất óc. Người đối với Ford cũng là máu, nước mắt và các lòi rên xiết nữa kia. Cần có cái gì kích động dư luận thế giới chứ. Và tên lái nghĩ đến các trẻmồ côi hay chẳng mồ côi, cái thảm kịch hài hước, cái trò hề bi thảm, là tên đế quốc già nấp sau lưng con trẻ để kiếm ăn, mà cũng không xong! Việc ấy bại lộ rồi, bất chấp tài của tiến sĩ và mưu đồ của tổng thống.


Thảm kịch của đế quốc Mỹ

         Cứ mỗi lần đế quốc Mỹ dùng các danh từ to lớn, người ta biết rằng chúng đang phạm tội ác đâu đây. Chúng nói nhân đạo – “cuộc di tản nhân đạo”; tình thương – “cầu không vận tình thương”. Và “thảm kịch của con người” là những từ mà gần đây Ford và Kissinger sính dùng đến nhất. “Thảm kịch của con người”… khốn thay lại là chữ lâu nay thiên hạ hay dùng để chỉ các tội ác của đế quốc Mỹ. Thảm kịch của con người, khi chứng bỏ thuốc độc giết các tù nhân ở Phú Lợi. Thảm kịch của con người, khi tên trung uý Calây cùng đồng đội triệt hạ đàn bà con trẻ ở Son Mỹ, Mỹ Lai. Thảm kịch của con người, khi trên mặt đất đẹp đẽ này đế quốc Mỹ lại tạo ra những ấp chiến lược, trại tập trung, chuồng cọp.

         Chỉ có một đế quốc như đế quốc Mỹ, mà lòng tham vô biên đã đẻ ra sự tàn bạo vô hạn, mà tội ác tột trời đã được cộng vào hay nhân lên với sự giàu có và hiện đại tột đỉnh, chỉ có một đế quốc như thế mới đẻ ra các thảm kịch cỡ nhân loại, các siêu tội ác, siêu thảm kịch mà thôi. Hơn thế, chính đế quốc Mỹ lại là kẻ thứ nhất, kẻ đầu tiên, kẻ đi đầu, kẻ khai sáng ra các tội ác đó.

Thảm kịch của đế quốc Mỹ

        Ai đầu tiên ném bom nguyên tử xuống hành tinh chúng ta, ai dùng ngọn lửa nóng nhất thiêu sống hình hài và thịt xương nhân loại? Ai đầu tiên mơ trái đất sẽ có quang cảnh mặt trăng, con người lùi về thời kỳ đồ đá? Ai nuôi tham vọng hủy diệt con người và môi trường sống của nó trên quy mô một nước, nhiều nước, một chủng tộc, nhiều chủng tộc, trên quy mô một bán đảo lớn như bán đảo Đông Dương? Ai đầu tiên đã dùng B.52 ném bom vào các thành phố, thủ đô, noi con người cư trú?

         Chỉ cần nêu thêm những câu hỏi chung chung, trừu tượng như thế, thì ta đã trả lời ngay được một cách cụ thể đấy là đế quốc Mỹ. Ấy thế mà ngày nay, những kẻ đại diện cho nó, Ford và Kissinger còn dùng đến những từ cao sang kia không một chút ngượng mồm. Cái thảm kịch của con người! Vâng, con người chúng ta đã phải chịu một điều bi thảm nhất, là sự có mặt của những tên sát nhân ấy trong hàng ngũ nhân loại, chúng mang mặt người, và dùng ngôn ngữ của người.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: những bài thơ của hồ chí minh