Chào miền Bắc, chỉ có một năm trời sau chiến tranh đã có bộ mặt ngày nay. Không phải chỉ có cỏ non, mà là lúa, là khoai xanh trên đất chết các hố bom vừa lấp lại. Không phải chỉ có cầu đường, trường học, nhà máy cũ phục hồi, mà cái mói vẫn được khai sinh. Ôi, giá ta chỉ phải làm có mỗi một việc thôi là hàn gắn vết thương chiến tranh thì cũng đỡ phần vất vả! Nhưng vừa băng bó vết thương ngày qua, ta phải lo cho hạnh phúc lớn lao ngày mai, tay ta vừa phải chăm chút cho nơi này, mà trái tim vẫn phải đập cho nơi khác. Ta không được để han gỉ một tên lửa ngoài mặt trận mà cũng không được quên một tên đồng Cổ Loa trong viện bảo tàng. Chất thép ta quan tâm không phải chỉ ở khu gang thép Thái Nguyên, mà còn là chất thép trong mỗi câu thơ, trong mỗi con người. Tất cả điều ấy không được bỏ sót điều nào đã đành, hơn thế, tất cả đều phải tiến hành cùng một lúc.
Và chỉ có ngày mai mới đánh giá hết hôm nay của ta thôi, khi các con số đã được cộng lại rồi, khi trái chúi, và hoa nở. Nhưng ngày nay, ai bảo ta không nên chào những thắng lợi bước đầu. Miền Bắc với ta nhìn ở đây là đất người có khi với tất cả sự phức tạp của con người. Nhưng hãy đến Quảng Trị nhìn ra thôi, anh sẽ thấy đấy là đất thánh. Cũng như thế, rời Việt Nam ra hàng vạn cây số, đứng một nơi nào đó trên thế giới, nhìn về đây, anh sẽ thấy nó chói lòa. Càng xa ra trong thời gian cũng vậy. Tôi nghĩ càng về sau này càng nhìn lại, ta mới thấy hết cái hạnh phúc mà ta sống ở đây và những ngày này…
Mùa xuân của ta là mùa xuân của ta, nhưng lắm lúc cho thấy hết giá tri của mùa xuân mình, phải đem so sánh với mùa đông chúng nó. Tôi không muốn ám chỉ đến việc mỗi gia đình Mỹ năm nay phải lạnh thêm mấy độ. Đấy là đau khổ của nhân dân Mỹ, do tội các của Nixon đã tự biến mình thành kẻ thù của nhân dân A-rập gây ra. Nhung không phải cây Nô-en trước dinh tổng thống Mỹ năm nay cung lại tối sầm. Cây Nô-en của chúng không sao bì được với cây đào của chúng ta Với cây mai nữa! Vì cây mai vàng đau thương vẫn là cây mai vàng chiến thắng. Cả nước Mỹ, cả phe tư bản huênh hoang nhường ấy, nhung khi các nước A-rập tự nhận được sức mạnh của mình cắt nguồn năng lượng từng nuôi đế quốc, thì vị thần ngáo ộp ấy đã thấy không đứng vững trên đồi chân đất sét của mình. Thực ra, đế quốc Mỹ ngày nay suy yếu đâu phải vì số dầu không được mua vào, mà chính là vì cuộc chiến banh Đông Dương với 600 tỷ vàng, nó đã ộc ra từ trước.
Mùa xuân của ta là mùa xuân của ta, nhưng lắm lúc cho thấy hết giá tri của mùa xuân mình, phải đem so sánh với mùa đông chúng nó. Tôi không muốn ám chỉ đến việc mỗi gia đình Mỹ năm nay phải lạnh thêm mấy độ. Đấy là đau khổ của nhân dân Mỹ, do tội các của Nixon đã tự biến mình thành kẻ thù của nhân dân A-rập gây ra. Nhung không phải cây Nô-en trước dinh tổng thống Mỹ năm nay cung lại tối sầm. Cây Nô-en của chúng không sao bì được với cây đào của chúng ta Với cây mai nữa! Vì cây mai vàng đau thương vẫn là cây mai vàng chiến thắng. Cả nước Mỹ, cả phe tư bản huênh hoang nhường ấy, nhung khi các nước A-rập tự nhận được sức mạnh của mình cắt nguồn năng lượng từng nuôi đế quốc, thì vị thần ngáo ộp ấy đã thấy không đứng vững trên đồi chân đất sét của mình. Thực ra, đế quốc Mỹ ngày nay suy yếu đâu phải vì số dầu không được mua vào, mà chính là vì cuộc chiến banh Đông Dương với 600 tỷ vàng, nó đã ộc ra từ trước.
Năm nay là năm đế quốc Mỹ thấm đòn cũ và nhận thêm đòn mới. Những vết thương nhận bên ngoài nước Mỹ, bay giờ kéo về bên trong nước Mỹ, những chiến thương thành vết tâm thương. Cái tâm thương ấy có nhiều tên gọi mà một tên gọi là Watergate. Ô hay, ở cái nước quen đánh giá sự vật bằng lợi nhuận, vàng, sắt, thép, thậm chí như trong một chuyện vui của Mỹ khi lên thiên dàng hay xuống địa ngục, ờ đấy người ta không hỏi anh ở trên đời đã làm điều thiện hay tội ác gì, mà hỏi hàng năm kiếm được bao nhiêu đô-la, thế mà bây giờ cả nước ấy bị vò xé, đến tan nát, thảm sầu vì điều này: Nhân Phẩm. Người ta hỏi: Có phải bên cạnh những kiểu người trong lịch sử, từ con người hiệp sĩ, người quân tử thời xưa, đến con người anh hùng Việt Nam, con người xã hội chủ nghĩa thời nay, thì kiểu người lọc lừa, tàn bạo, xảo quyệt như Nixon là con người kiểu Mỹ đó chăng?