Cái điều mong mỏi thấy một đòi, chúng ta đã thấy: hoàn toàn thống nhất nước nhà. Tiệm tiến và bột phát, lịch sử dài lại không dài mấy, có lúc trôi chậm rì rì, có lúc lại bùng nổ ra rất nhanh. Mới hôm nào chúng ta phải dừng lại trước một bờ sông, mà bây giờ ta đã có trong tay cả trời bể đất đai Tổ quốc. Thống nhất rồi, ta dễ quên là ta đã từng bị cắt chia trong suốt một phần năm thế kỷ! Như tỉnh dậy trong ánh nắng chan hòa, khó mà nhớ ra con mộng dữ đêm qua.
Vết thương lành chỗ cắt vẫn còn đau.
Vết thương lành chỗ cắt vẫn còn đau.
Đừng bao giờ ta quên vết đau ấy, cho dù nó liền thành sẹo. Sự cắt chia giả tạo, nhưng máu xương đổ ra là rất thực. Đừng bao giờ quên những năm cả miền Bắc lấy miền Nam làm điều suy nghĩ chính của mình, miền Nam lúc ấy bị dìm trong máu lửa. Từ luật 10/59, máy chém của Ngô Đình Diệm, vụ giết hại ông Hoàng Lệ Kha, thuốc độc trại tù Phú Lợi, chi Trần Thi Lý… mỗi tin ấy từ miền Nam đến đều chấn động tâm não chúng ta. Đất nước lành rồi mà vết thương chị Lý vẫn chưa lành! Đừng quên điều ấy! Đừng quên những năm con em chứng ta lứa trước rồi lứa sau, lứa đầu rồi lứa út, ùn ùn đi đến chiến trường, người ở Lạng Sơn vào chiến đâu tại Cà Mau, rời hàng cây mới hồng, họp tác xã mói xây, nhà máy vừa hoàn thành, hạnh phúc tình yêu vừa nhem nhóm. Chỉ trong 1.000 phụ nữ ở một nhà máy nọ, đã có 700 chị có chồng đi B, 400 chị hai năm không nhận được thư ở chiến trường, trên 100 chị có tin báo tử. Sản phẩm nhà máy ấy vẫn ra đều, vì nỗi đau ở đây chảy máu âm thầm! Nhưng không phải lúc nào cuộc chiến đấu cũng âm thầm. Hậu phương lớn cũng là tiền tuyến lớn. Hàng triệu tấn bom đã ầm nổ từ thủ đô cho đến bản Mèo, trên các làng mạc, trên các phố phường. Đại bộ phận các thành phố trên miền Bắc thà vì độc lập thống nhất mà trở thành gạch vụn chứ quyết không hưởng sự yên ổn của riêng mình. Cả một nền công nghiệp ta chắt chiu xây dựng lên với mồ hôi và sức lực của ta, ta thà mất đi chứ không bán rẻ miền Nam cho giặc Mỹ. Hồ Chủ Tịch từng nói: “Dù đốt cháy Trường Sa cứng phải giành cho được độc lập”. Người lại nói: “Dứ Hà Nội có bị đánh thành ra bể, cứng quyết tâm giải phóng miền Nam”. Không bao giờ ta quên những điều như vậy. Cũng thế, làm sao tôi có thể quên hàng vạn cây số rừng ở miền Nam bị cháy trụi, những thân cây cháy đưa triệu cánh tay than đen đủi lên trời!
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: những bài thơ của hồ chí minh