Mùa xuân cũng đến sớm trên miền Bắc năm nay, trước Tết tôi có dịp đi nhiều nơi, ở đất liền hay ngoài hải đảo. Ở đâu cũng là những tin vui, những sự không ngờ. Xe tôi đi một hơi trên những con đường liền một mạch. Tất cả cầu phà chết trong tiếng bom đã toàn bộ sống lại rồi. Những Bãi Cháy, những Hòn Gay, cẩm Phả, Cửa Ông bị hủy diệt bây giờ hồng mái ngói. Bể dầy đặc thủy lôi, giờ các tàu ta dọc ngang đi đánh bắt cá, các công nhân đảo Cô Tô lại đi mò bắt ngọc hai.
Ngọn hải đãng Long Châu, con mắt ngọc bể Đông vẫn sáng ngời sau 300 trận lửa. Đến khu Mỏ, than hoàn thành vượt kế hoạch. Nghe tiếng than reo vui chứ không như có lúc nghe thấy xót lòng. Vào Thanh Hóa, tỉnh năm qua bị giày vò bởi nhiều cơn bão lụt thì mùa lúa năm nay đạt năng suất cao nhất từ trước tới giờ. Lợn đã bị trôi rất nhiều trong con lụt trước, nhưng bây giờ đàn lợn tăng vượt mức… từ lợn nái, lợn thịt, lạn lai kinh tế, lợn sữa… tất cả đều tăng. Tôi hiểu vì sao người xưa đã vẽ được bức tranh gà lợn thần tình, con lợn âm dương sắc màu rực rỡ. Khi lòng ta vui thì lợn cũng nên tranh…
Đất nước sau chiến tranh. Đất nước sau chiến tranh… Tôi luôn luôn nhắc mình như vậy. “Hàn gắn vết thương sau chiến tranh, hàn gắn vết thương sau chiến tranh”. Nghị quyết 22 của Đảng cũng nhắc ta như vậy. Nhưng xanh quá chừng là màu xanh các rừng cây lâm nghiệp bên đường, xanh quá chừng là màu xanh của lúa, lúa Thái Bình, rồi lúa Hải Hưng, lúa Nam Hà, Hà Tây, rồi lúa Ninh Bình (Ninh Bình năm nay cũng lên 5 tắn) và di giữa màu xanh như vậy, trên những con đường liền một mạch như vậy, tôi nghĩ rằng một người nào đó ở xa mói đến, nếu ta không nhắc họ, họ quên rằng đây đã có chiến tranh. Thực là kỳ diệu, dân tộc của mình, mà mình say mãi! Dân tộc ta đánh giặc diệu kỳ, nhung vươn lên sau trận giặc tài giỏi biết bao! Còn nhiều cái bê bết lắm, ai mà không biết?
Nhưng nhìn trên toàn cục mà coi, trên toàn bộ mà coi, là cái gì đây? Trong lịch sử dân tộc ta, ta đọc lại xem, có phải cứ sau mỗi cuộc chiến tranh, sử đều ghi rằng dân tộc bị “điêu” và đất nước hoang tàn! Ấy thế mà đánh nhau với tên đế quốc hung đồ nhất thế giới kia, đánh xong ta tính lại số dân thì dưđua: 7 triệu người. Không có một giống nòi cường tráng, không có một chế độ bảo quản tốt giống nòi, làm sao ta có được con số ấy? cố nhiên ta phải hạn chế sinh đẻ, sinh đẻ có kế hoạch, nhưng “người là vốn quý nhất” kia mà. Và đất cũng dã biết lo toan, đất đang cố vươn lên để kịp nuôi người. Đất đã đạt những mức ta không ngờ tới. Sáu tấn ở Nam Hà, bảy tấn ở Thái Bình, đó là nói toàn tỉnh, chứ từng thửa, từng vùng, đất còn sản xuất cao hơn nhiệm vụ của mình.
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: tho cua ho chi minh