Thơ, thơ đong từng ngao nhưng tát bể
Là cái căn nhỏ xíu lại cân đời.
Thơ không phái chi đưa ru mà còn thức tỉnh
Không phải chỉ “ơ hời” mà còn đập bàn, quát tháo, lo toan.
Là cái căn nhỏ xíu lại cân đời.
Thơ không phái chi đưa ru mà còn thức tỉnh
Không phải chỉ “ơ hời” mà còn đập bàn, quát tháo, lo toan.
Đóng bài thơ như cái cọc vào đời để chống nước trôi xuôi
Làm cho mọi người nghe được cái vô hình này: thời gian họ sống
Anh phải làm cho thời đại đến sớm hơn là nó đến
Anh là gió đưa hương nhưng chính anh lại phải là hương
Lấy bát cơm ngày mùa trả lời cho cơn đói
Cái ấy thơ hơn, hay những bài thơ rỉ rên về trận đói thơ hơn?
Tôi muốn người ta yêu tôi như yêu người đào giếng hơn người làm ra rượu
Rượu không giải khát được môi người nhưng giếng đời có thể làm say
Hãy đo chiều cao những chuồng cọp, chiều sâu những vết thương, sức nặng
Những gông xiềng, bề rộng những vành đai trắng xóa
Mà nhẹ tênh thay là lời hát của anh.
Anh là người định vực sự sống ba chiều lên trang thơ hai mặt phẳng
Sao trên trời mỗi đêm anh cần thắp lại
Sông Ngân Hà chảy nhờ anh mà nó chảy
Những ngôi sao trên trời đối ngôi nhờ anh mà nó đổi ngôi
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây
Đều có cái gì cứa đời không giống trước
Miễn là anh lắng tai
Làm cho mọi người nghe được cái vô hình này: thời gian họ sống
Anh phải làm cho thời đại đến sớm hơn là nó đến
Anh là gió đưa hương nhưng chính anh lại phải là hương
Lấy bát cơm ngày mùa trả lời cho cơn đói
Cái ấy thơ hơn, hay những bài thơ rỉ rên về trận đói thơ hơn?
Tôi muốn người ta yêu tôi như yêu người đào giếng hơn người làm ra rượu
Rượu không giải khát được môi người nhưng giếng đời có thể làm say
Hãy đo chiều cao những chuồng cọp, chiều sâu những vết thương, sức nặng
Những gông xiềng, bề rộng những vành đai trắng xóa
Mà nhẹ tênh thay là lời hát của anh.
Anh là người định vực sự sống ba chiều lên trang thơ hai mặt phẳng
Sao trên trời mỗi đêm anh cần thắp lại
Sông Ngân Hà chảy nhờ anh mà nó chảy
Những ngôi sao trên trời đối ngôi nhờ anh mà nó đổi ngôi
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây
Đều có cái gì cứa đời không giống trước
Miễn là anh lắng tai
Nếu anh ghi lại thì dòng sông kia ở lại
Và anh đề đời trôi xuôi thì nước cứng trôi xuôi.
Như ngọn hải đãng phải tự chớp, tự xoay mới biết mình đang chiếu sáng
Anh phải tự nâng lên đặt xuống mới nghe ra tiếng động của hồn anh.
Có những hoa không có ong thì cứng đã tan đi mất cả một mùa
Dã có nghìn mùa hoa lăng phi
Bởi xa đường ong qua.
Không chàng thi sĩ nào đi ngang qua đấy lấy tháng ngày lên làm mật
Còn anh, anh ải qua, nhưng chi là con bướm nhởn nhơ màu sắc
Cánh chập chòm rồi cánh lại lìa xa
Dù là con bướm thì càng phải biết tiếc nắng trời hôm nay như tiếc máu hoa vậy
Tả ngày nay đi, cho mặt trời nó lặn, yên tâm.
Có nhứng câu thơ say nghe thơ mà quên mất nghe đời
Máu đập ở cổ tay đâu có phải thủy triều đang đập!
Những ngày ta mổ vết thương mà thiếu thuốc gây mê
Ta có cần gì thơ làm ta mơ mộng hao
Và khi ta cần thơ hồi sinh cho ta nhang máu.
Thì thơ ơi, người tả cánh làm chi?
Nguyễn Du có nói về cô Kiều e lệ né vào hoa buổi ấy
Thì càng để cho ta yêu người con gái đẹp thời nay
Và con bướm ta tả ngày nay dù cánh phấn trăm màu
Thì càng để cho người sau yêu con bướm của thời họ sống
Câu thơ ư, là cách chuyền lừa qua muôn đời
Ai hơi đâu chuyền đuốc tắt mà chơi?
Những nhà thơ không tiềm lực, những chiến trường không hậu phương.
Giặc ném bom, nhang F những B không đòi cảm hứng
Chúng lùa anh Trỗi, anh Đang ra bãi cỏ cọc tre không đòi cảm hứng
Bà mẹ đẻ con, chùm rau quặn lại ri rên, không cần cảm hứng
Còn anh, anh đòi cảm hứng mới nên thơ!
Đọc thêm tại: http://tacgiavanhocvietnam.blogspot.com/2015/07/chung-ta-san-sang-chua-truoc-buoc-ngoat.html
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: bài thơ bốn câu