Pages

Được tạo bởi Blogger.

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Con đường nối liền hai miền đất nước

      Mỗi thời đại, mỗi dân tộc đều có kỳ công của nó. Khi nhắc đến An Dương vương, người ta nhắc đến Loa Thành. Nhắc đến Trần Hưng Đạo đòi Trần, người ta nhắc đến cọc Bạch Đằng. Và ngày nay ta biết thêm rằng Nguyên Huệ cũng đã vượt từng quãng Trường Sơn bằng các đường thượng đạo. Con cháu biết ơn cha ông, nhưng ngày ray nếu cha ông sống lại, trở về, hẳn cha ông cũng xiết bao tự hào về con đường vĩ đại này, mà chỉ có thời đại nhân dân, chỉ có thời đại Bác Hồ mới xây nên được.

       Trên thế giới, ta biết ở châu Á, hay châu Mỹ la-tinh có những cuộc hành quân muôn dặm của nhiều phong trào cách mạng. Nhiều Đảng phải mở đường. Cách mạng đi đến đâu thì đấy là đường. Nhưng cách mạng qua xong, đạt mục đích rồi, thì những con đường ấy không còn nữa. Ở đây không thế. Con đường Hồ Chí Minh đang tồn tại, chọc thủng Trường Sơn, xẻ dọc Trường Sơn và ngày nay ta đang kiến thiết Trường Sơn. Tôi nhớ câu nói của một đồng chí trong ngày vui hôm ấy: “Truyền thuyết của dân tộc, năm mươi con theo chalên rừng, năm mươi con theo mẹ xuống biển. Hình như lâunay ta thích xuống bể, mà lên rừng chưa được nhiều. Rồi đâycần lên rừng mà xây dựng Trường Sơn”.

Con đường nối liền hai miền đất nước

      Từ Bắc chí Nam, chúng ta chỉ cần một con đường 2.000 cây số có thể nối liền! Nhưng con đường của chúng ta xây dựng nên, lại dài gấp 10 lần, 15 lần như thế! Có thể nói về nghĩa bóng và nghĩa đen, là cái đích thấy rồi, nhưng chúng ta không thể đi thẳng đến đích một lèo! Có đường A, rồi phải có đường B, đường c, có đường chính và có đường phụ, có đường thực lại phải có đường hư, ta phải đi tránh, đi quanh, đi né, đi vòng rồi đi thẳng vào đến đích. Hoàn cảnh và bom đạn quân thù bắt ta phải thế. Con đường dài thêm gấp 10,15 lần nhiệm vụ của mình! Nhưng cũng hay! Quân thù cũng phải tăng gấp trăm nghìn lần sự tổn phí của nó, kiệt quệ đi, mà cuối cùng không làm gì ta nổi, đành phải rút.

      Cuối cùng ta đã có một con đường không có ở bất kỳ đâu trên trái đất này! Đấy không phải là một con đường mà là một trận – tuyến – đường, một bát – trận – đồ – đường, một bàn – cờ – đường, một mạng – nhện – đường, một Loa – thành – đường, muốn gọi gì cũng được. Cứ dăm cây số, mười cây số thì đã là ngã ba, ngã tư, ngã tây, ngã đông, ngã hư, ngã thực! Chúng ta hiểu vì sao mà Mỹ – ngụy năm xưa dã bị tan thây trong một đoạn – chỉ mới một đoạn thôi, của cái mê-hồn-trận này.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ kháng chiến