Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Còn non, còn nước, còn Người

         Cách đánh giá này không cần nhìn vào thống kê, bản đồ so sánh sản lượng tính theo đầu người, bóng tối ngày xưa với ánh sáng hôm nay, nắng ấm bây giờ với cơn mưa mùa trước. Chỉ cần nhìn vào gương mặt con người!          Trong lịch sử mấy ngàn năm dân tộc, có bao giờ gương mặt người Việt Nam lại đẹp như ngày nay! Mặt ta đẹp vì lớng ta đẹp! Mặt những xã viên đêm chèo hội diễn. Mặt các anh chiến sĩ anh hùng buổi ra trận công đồn. Mắt những cụ già giữa tết trồng cây, tạo những mùa xanh biếc, màu xanh mai sau cho con cháu. Nhì mặt một người, ta thấy cả nước! Con mắt sáng chưa bao giờ sáng lên như vậy. Và vầng trán ngẩng lên, chưa bao giờ ngẩng lên như ngày nay.
        Có một nhà văn nước ngoài than phiền: “Ôi, những căn nhà xây xong rồi, mà con người thì còn dang dở”… Xây con người là một việc làm bất tận, biết sao là xong! Nhưng tôi đã đến Vĩnh Linh, đứng trên một vùng B.52 xáo trộn thành ao hồ, thành hang hốc. Ở đây một căn nhà không những chưa xây xong, lại còn bị hủy diệt. Nếu chủ nghĩa xã hội chỉ là ống khói lò cao, nhà cửa, điện nước, thước vuông nhà ở, khẩu phần thức ăn tính theo đầu người thì dễ chừng ở đây không có chủ nghĩa xã hội đấy nhỉ! Nhưng ở đây có những khuôn mặt rạng rỡ như ở đây, tiếng hát và tiếng cười trong trẻo như ở đây, ở đâu có cái “cơ bản”, cái “gốc rễ” là con người tuyệt vời như ở đây? Những con người như vậy, không phải chỉ là trừu tượng mà là những con người có thật, làm nên những việc có thật, hàng vạn, hàng chục vạn, hàng triệu trong hai miền Tổ quốc. Họ là mẹ Suốt, chị Kiều, em Mên, o Lý… Họ vô danh. Họ là dân tộc Việt Nam.

Còn non, còn nước, còn Người

                                             Còn non, còn nước, còn Người.
                        Thắng giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng hơn mười ngày nay.
          Còn người tức là còn những con người như vậy. Những con người như vậy ta có từ rất sớm, tự lúc ta chưa có những ngôi nhà. Khi anh Trần Phú còn ở trong hầm, khi chị Minh Khai xé áo gối tù đan áo gối cho bố mẹ, giờ đợi chết. Khi Nguyễn Văn Cừ giật băng đen bịt mắt, nhìn vào họng súng bắn mình, hô “Đảng Cộng sản Đông Dương muôn năm!” Khi Lý Tử Trọng phút cuối cùng vẫn đọc KIỀU, những trang thơ dân tộc. Những con người biết làm gì, và biết sông thế nào. Họ chưa có máy đổ bộ lên mặt trăng. Nhưng họ đã đạt tới những đỉnh cao của tâm hồn, của chủ nghĩa anh hùng cách mạng.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: những bài thơ của hồ chí minh