Dù đã quen hàng chục năm nay với các tội ác của đế quốc Mỹ, chúng ta vẫn sửng sốt trước các tội ác hiện nay của chúng. Và cứ nghe thêm từng chi tiết mỗi ngày, thì ta chỉ càng thêm sửng sốt mà thôi. Mặc dù cũ, đó là một tội ác rất mới, vô cùng mới, của tên đế quốc đầu sỏ. Tội ác cũ, cũ như cái truyền thống buôn người và di cư người của đế quốc Mỹ. Di cư người da đen, người nô lệ xưa kia, lại di cư như nó đã tiến hành ở Nam Tư, ở Hung-ga-ri, ở Cuba, rồi ở miền Bắc vào Nam nước ta sau khi hòa bình lập lại.
Ngay nước Mỹ cũng thoát thai ra từ một cuộc di cư. Đáng tiếc là vào năm bắt đầu kỷ niệm 200 năm lập quốc rồi, con cháu của những người buôn nô lệ xưa vẫn chưa vượt ra khỏi tội ác truyền đòi ấy của tông tổ. Chungquy trước sau đế quốc Mỹ vẫn là tên lái buôn. Chỉ có điều nguyên liệu, vật phẩm chính, nguồn hàng chính của nó không phải là súng, không phải là máy móc mà là người, sinh mệnh thịt xương trí tuệ của con người. Tội ác “cũ” là thế. Nhưng đây cũng là tội ác “mới”. Cái mới là quan niệm về nguồn hàng, về nguyên liệu ngày nay đối với dế quốc Mỹ không còn đơn giản, thô sơ như 200 năm trước nữa.
Xưa kia ở thời buôn nô lệ, người đối với chúng dù là sức lao động chỉ là bắp thịt. Ngày nay đế quốc Mỹ cần khai thác nhiều hơnởsản vật người. Người trước hết vẫn là bắp thịt như thườngngười da đen là món hàng buôn. Vì thế, một số người di cư ngày nay sê được chế tạo thành lính chiến – thành nhân công cái nhân công Châu Á rẻ mạt, có thể giúp tích lũy tối đa lợi nhuận. Nhưng người, ngày nay cũng là chất xám, chất óc, các tế bào của não. Cái này còn quý và đắt hơn các bắp thịt nữa kia. Trong một xã hội của khoa học, kỹ thuật hiện đại, dế quốc không chi cần bắp thịt làm nô lệ, mà muốn có những bộ óc làm nô lệ.
Đế quốc đã từng buôn và buôn hòi, thứ hàng này trên các thị trường châu Âu. ở đây Ford đà liệt kê trong danh sách những người sẽ di tản ấy, nào là kỹ su, nào là bác sĩ, nào là giáo viên, nào là nhà văn, nào là kỹ giả. Tội ào những nhà văn và kỹ giả này. Mới hôm nào dây báo chí của họ bị Thiệu tịch thu, thân thể họ bị lao tù, nhung bây giờ thì Ford đã hiển thánh họ lên thành những người cần bào vệ, không bảo vệ thì hóa ra bể máu.
Sự có mặt của nhiều nhà văn và ký già ở Huế, Đà Nắng, Quy Nhơn, Nha Trang để đón chào Cách mạng chúng tỏ rằng chẳng ai bị lùa vì cái trò bịp rè tiền của tổng thốngFord. Người, với cái tên lái ấy, là bắp thịt và chất óc. Người đối với Ford cũng là máu, nước mắt và các lòi rên xiết nữa kia. Cần có cái gì kích động dư luận thế giới chứ. Và tên lái nghĩ đến các trẻmồ côi hay chẳng mồ côi, cái thảm kịch hài hước, cái trò hề bi thảm, là tên đế quốc già nấp sau lưng con trẻ để kiếm ăn, mà cũng không xong! Việc ấy bại lộ rồi, bất chấp tài của tiến sĩ và mưu đồ của tổng thống.