Không viết những câu như vậy, anh sẽ là tàn ác. Cây xanh đã nổi giận. Người tình nhân đã nổi giận. Nhà thơ có cái giọng ngọt ngào như tiếng ru đã nổi giận. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Sau này anh thường yêu bằng trái tim nhân đạo ấy mà thôi. Đúng hơn, phút nổi giận này là phút cao độ của tình yêu: yêu nhân dân, yêu Tổ quốc, trái tim ấy không xơ ra, ngừng lại, mà trẻ thêm, mà đập mạnh những nhịp đập phi thường. Như trái tim chị Trần Thị Lý, nó không đập cho nó mà cho những gì vĩ đại:
Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi, còn đập mãi
Không phải cho em.
Cho Lẽ phải trên đời
Cho quê làng em.
Cho Tổ quốc, loài người
Chính nhờ sự thống nhất ấy trong quả tim mà nhà thơ Tố Hữu vượt qua nhiều thử thách hiểm nghèo. Tôi đã thấy nhiều bài thơ của nhiều tác giả viết thời bình, nhưng khi xẩy ra thời chiến, thì cồng kềnh như những gối chăn khó đưa ra hỏa tuyến. Ngược lại, có nhiều bài thơ viết trong thời chiến, kịp đến khi hòa bình, thì nó tồn tại như những cái hầm trú ẩn và giao thông hào ít kẻ vãng lai. Có lẽ những tác giả ấy đã viết với một nửa quả tím mình, mỗi lúc, hoặc là bên tả hay bên hữu. Thơ Tố Hữu không như thế. Nhiều cặp tình nhân hôm cưới có thể đọc cho nhau nghe thơ anh viết lúc ở trong nhà ngục hay lúc hành quân. Nhiều chiến sĩ ngoài mâm pháo rất mê đọc các bài của anh viết về các cháu thiếu niên, các bà mẹ. Điều đó chứng tỏ rằng nhà thơ và độc giả của minh chưa hề bị hòa bình làm méo đi phía này hay chiến tranh làm méo đi phía khác.
“Bốn nghìn năm ta lại là ta”…
Bốn nghìn năm hòa bình rồi lại chiến tranh, chiến tranh rồi lại hòa bình đã dạy cho nhân dân và các thi sĩ chúng ta những bài học lớn.
Mỗi hạt mưa sa
Mỗi tía nắng dọi cũng là tình chung
Tố Hữu là một nhà thơ cộng sản. Chính cái lý tưởng ấy đã dạy cho cậu bé 17 tuổi:
Tôi buộc lớng tôi với mọi người…
Tôi dữ là con của vạn nhà…
Tổ quốc, nhân dân, nhân loại, đây là điều suy nghĩ thường xuyên của thơ Tố Hữu.
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ của hồ chí minh