Cái chung, cái giống nhau
Giữa sự quặn một chùm rau Và óc thi sĩ
Cái kết tinh của một vần thơ và muối bể
Muối lắng ở ô nề và thơ đọng ở bề sâu
Cái “lô-gíc” nghệ thuật tuân theo “lô-gíc” cuộc đời là như thế
Phá vỡ lô-gíc u? Đời dung dị mà rất là phi lý
Hạt giống đen bỗng nở cánh hoa màu.
Những câu thơ pháo đất – đối – đất vẫn phải qua trời bằng một đường cong
Có những lúc câu thơ phải bắn cầu vồng
Mà người nhắm vẫn là nhắm thẳng
Không phải là tìm cách ném cần câu thế này, buông lưỡi câu thế nọ
Mà là tìm nơi lắm cá
Nơi cuộc sống rào rào mùa cá đang đi.
Hãy đi trước cuộc đời như ngọn lúa
Đừng đi sau đuốc ăn tàn.
Giữa sự quặn một chùm rau Và óc thi sĩ
Cái kết tinh của một vần thơ và muối bể
Muối lắng ở ô nề và thơ đọng ở bề sâu
Cái “lô-gíc” nghệ thuật tuân theo “lô-gíc” cuộc đời là như thế
Phá vỡ lô-gíc u? Đời dung dị mà rất là phi lý
Hạt giống đen bỗng nở cánh hoa màu.
Những câu thơ pháo đất – đối – đất vẫn phải qua trời bằng một đường cong
Có những lúc câu thơ phải bắn cầu vồng
Mà người nhắm vẫn là nhắm thẳng
Không phải là tìm cách ném cần câu thế này, buông lưỡi câu thế nọ
Mà là tìm nơi lắm cá
Nơi cuộc sống rào rào mùa cá đang đi.
Hãy đi trước cuộc đời như ngọn lúa
Đừng đi sau đuốc ăn tàn.
Bài thơ không được là cái đuôi sự sống
Sự sống có rồi, thêm một cái đuôi
Nhưng cũng đừng là cái đầu như đầu sư tứ kỳ lăn rằm tháng tám
Tất cả múa may nhờ ở tay người.
Mỗi câu thơ là một lần lặn vào trang giấy
Lặn vào cuộc đời
Rồi lại ngoi lên.
Hay giương cung bởi bất thần chim đến
Say đắm, mộng mơ thì giữa trưa bắt dược ánh trăng rằm
Hãy chực sẵn bên cây bởi bất thần trái chín
Đừng có khi thơ qua, thì anh ở xa tòng.
Có những kẻ làm thơ như làm pháo
Cứ hét lên vì sợ chẳng vào tai
Cũng có khi chi là pháo xì, cả nhiệt tình là một cái xì hơi.
Nghề làm thơ phải đâu nghề làm pháo.
Đi ra, lấy cuộc đời dân làm cuộc đời mình
Cơn nắng cơn mưa làm điều suy nghĩ
Một tiếng chim gù cũng đến nơi rừng lạ để mà nghe
Một giọt mưa cứng phải lắng nó rơi trên tàu lá cọ chẳng quê mình
Trên tàu lá chuối chửa từng quen
Ra đi, chạm vào nhưng cơn bão, ngọn gió bất ngờ thổi ở ngoài bốn bức tường quen thuộc
Nhìn cuộc đời phía dưới phía trên phía sau phía trước
Dù trở lại bên lòng, xin hãy cứ ra đi.
Những câu thơ như dã tràng xe cát bể
Xe cát trên trang giấy vô công như bãi bể chẳng cấy trồng
Đừng cậy thế thời dại oai hùng, nếu tâm hồn anh cứ bé.
Dã tràng xe cát là xe bên cạnh bể,
Trước sóng lớn nghìn dời, nó vẫn vô công.
D ù anh đi qua trái đất chà bao ngày
Các triết gia bảo anh là cây lau, anh là hạt bụi
Dù anh chi là kẻ bình thường, có ngày có bom phải nấp bom, có thịt xếp hàng cầm phiếu thịt
Nhưng mỗi ngày anh có nhiệm vụ và có quyền cầm trái đất và cân.
Cầm nó trên tay và đánh giá,
Cầm nó bên này và lật ngược phía bên kia
Xem ở đâu có bùn và ở đâu có máu
Đâu là chân lý và ở đâu không phải nó
Trước khi viết từng câu từng chứ
Sao anh bảo anh là cây lau, hạt bụi chẳng ra gì!
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ kháng chiến