Pages

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Bài học mùa xuân

          Và tay ta lại cầm lấy nhánh đào. Bằng cử chỉ ấy con người chiến sĩ, con người lao động cần cù trong ta một phút trở thành nghệ sĩ, thành tình nhân yêu mến của thiên nhiên. Ta gắn ta cùng đất trời cây cỏ.          Ta nối ta cùng cha ông, tập tục cổ truyền. Ta hòa trong cái vui sinh nở của muôn loài, của tuổi trẻ.
           Như những ngày còn Bác – Bác đã đi vào Mùa xuân muôn thuở, sống đời đòi cùng dân tộc, và mỗi khi Tết đến, xuân sang, ta ngỡ Bác lại về – lớng ta đầu tiên xin gửi đến miền Nam. Miền Nam sau mấy chục năm chiến tranh đến nay, vì âm mưu Mỹ – ngụy vẫn chưa có được hòa bình. Tết này các chiến sĩ ta vẫn phải ăn Tết ở chiến hào. Và trong nhà ngục Sài Gòn, hàng chục vạn đồng bào ta thêm một lần không có mai vàng, không có Tết. Những lòi hò hét chiến hanh của Thiệu mới đây và lòi đe dọa ném bom Đông Dương trở lại, của tên Bộ trưởng quốc phòng Mỹ không phải là những lời chúc phúc tốt đẹp gì. Chúng ta biết mùa xuân không ru ngủ bọn giết người. Sự việc ở Chilê, ở Trung Đông càng nhắc ta cảnh giác. Bởi thế, bên cạnh hoa đào, hoa mai, các mâm pháo ta vẫn phải chĩa lên trời. Bọn giết người hãy coi chừng! Những đòn trừng phạt của quân và dân miền Nam năm qua đã làm cho chúng thấm đòn trong các ngày nghỉ Tết này. Và nếu chúng giở trò gì thì chúng nhớ rằng dân tộc Việt Nam, từ Quang Trung, và trước nữa, vẫn có truyền thống đè bẹp quân thù vào lễ Tết.

Bài học mùa xuân

             Nhưng trong cảnh giác, ta vẫn không quên là mùa xuân theo chu kỳ đã đến. Và ta phải xúng đáng với người yêu muôn thuở ấy, hàng năm lại đến lại về. Ta hãy để yên cho hoa trên cành và nụ lộc đầu cây thêm sức lực cho ta. Ôi, mới hôm nào còn là những cành gầy khô trần trụi, mà bây giờ đã đủ sắc hương, quả thiên nhiên là một bài học về sinh lực, về tiềm lực đối với con người. Sự vật ấy vẫn sự vật ấy, và ta vẫn ta thôi. Nhưng hãy để máu trong ta thay máu mới, mắt ta thay lại, trẻ lại cái nhìn. Và bây giờ đứng về phía hoa đào, hoa mai, phía nẩy lộc lên mầm, phía cuộc đòi đang độ bắt đầu, đang độ giêng hai, ta đánh giá và chào sự vật.
         Chào miền Nam ở đấy sau hàng chục năm trời chiến đấu, ngày nay lại vừa chiến đấu, vừa dựng xây vùng giải phóng của mình. Có phải mỗi tấc đất giải phóng rộng gấp đôi, gấp mười tấc đất thường? Cả vùng giải phóng bát ngát rộng rinh từ Bến Hải đến mũi Cà Mau, tôi mới đi thăm Quảng Trị, thế nhưng tôi đã thấy “nghênh ngang một cõi biên thùy”, và tự nói với mình: ‘Thí dụ, thí dụ thôi, cuộc tổng tấn công vừa qua chỉ vẻn vẹn lấy được một mảnh đất Quảng Trị này, thì cũng đã đáng công cho ta lắm!”. Tôi chắc các bạn nào đứng ở khu giải phóng Tây Nguyên, Lộc Ninh, Nam Bộ hẳn cũng có thể nghĩ như tôi về mảnh đất của mình, về cái thế lớn lao của nó. Không phải cái thê đất, mà đầu tiên là cái thế người trên miền đất ấy. Hàng triệu con người hôm qua còn gục mặt, cúi đầu, nay đã quay lại, trở về, đứng dậy, đứng lên, bên các chiến sĩ Giải phóng quân, nổ súng đánh vào bọn lấn chiếm, thì chính đấy là họ đang bắt đầu cái giêng hai của họ, họ đang làm trỗi dậy cái tiềm lực mùa xuân.



Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ kháng chiến