Mặc dù thế, tôi vẫn xin phép được nghĩ rằng: kình ngạc và chim muông ngày nay không phải dễ quét nó, như ở thời Nguyễn Trãi. Đấy là kình ngạc và chim muông của một đế quốc siêu cường. Riêng kình ngạc và chim muông của bọn tay sai của chúng cũng không phải là cá đất và chim giấy. Đấy là một không lực đứng vào hàng thứ ba, một hạm đội đứng vào hàng thứ sáu, thứ bảy trên thế giới, và với một triệu rưởi tay súng thiện chiến, chúng có cả một lục quân đông vào cỡ nhất, nhì cõi Á Đông này.
Tất cả bộ máy chiến tranh khổng lồ, khổng lồ và dày công xây dựng ấy, đã tan vềo, đã tan tác, đã sạch như không trong có 50 ngày. Mỹ phải cút mà ngụy đã nhào. Cút và nhào thảm hại.
Và phải nói rằng, chỉ có ở thời đại Hồ Chí Minh, Tổ quốc mới đủ sức đánh bẹp một quân thù khổng lồ như kia bằng một cách ngoạn mục như thế. Từ nghìn xưa dân ta vốn đã anh hùng, nhưng chỉ có tư tưởng Hồ Chí Minh mới rèn luyện dân ta, đưa dân ta lên đến đỉnh cao của chủ nghĩa anh hùng cách mạng. Từ trăm năm, thậm chí từ hàng nghìn năm trước, bao lần dân ta đã đứng lên, nổi dậy. Nhưng chỉ với tư tưởng Hồ Chí Minh thì người dân mói được vùng dậy, đứng lên như người chủ, đứng lên làm chủ cuộc đời mình. Tiến công và nổi dậy… Và giành lấy chính quyền. Đây là kháng chiến. Mà đây là cách mạng. Đây là tổng khởi nghĩa của nhân dân. Không phải ở thời đại Hồ Chí Minh, làm sao ta có thể làm nên điều ấy.
“Chống gậy lên non xem trận địa”. Ngỡ như trên non cao của Tổ quốc, Bác đang ngắm trận thắng này. “Quân ta chí lớn nuốt Ngân, Đẩu”. Ngỡ như Bác đang tự hào, mừng vui vì con cháu của Người.
“Tiến lên toàn thắng ắt về ta”. Thưa Bác, dân tộc đã nghe lời Bác dạy, đã tiến lên trong bão lửa và đã giành về toàn thắng. Hay nói như Thủ tướng Phạm Văn Đồng: “Chúng ta đa thực hiện một cách tốt đẹp nhất lời căn dặn cuối cùng của Bác Hồ”. Lời căn dặn cuối cùng và đầu tiên: “Dù có phải chiến đẩu đốt cháy cả day Trường Sơn, cũng kiên quyết giành cho được độc lập”.
Từ khóa tìm kiếm nhiếu: thơ kháng chiến